Những kỉ niệm thú vị đời tôi không bao giờ quên

[GG] Tôi có khá nhiều kỉ niệm thú vị thời cắp sách đến trường. Ý tưởng viết một bài gom nhặt tất cả các kỉ niệm về một mối đã có từ lâu, nhưng phần vì công việc bận bịu nên tôi cứ lần nữa mãi tới tận bây giờ.

Ngày đăng: 27-09-2015

3,528 lượt xem

Nói là nhiều kỉ niệm nhưng không phải kỉ niệm nào tôi cũng có hình để minh họa. Thời đó chúng tôi cũng không có nhu cầu chụp ảnh nhiều như bây giờ. Có ai đó chụp ảnh lại và gởi cho tôi khiến tôi rất vui, kiểu như bắt được vàng ấy. Trong bài viết kỉ niệm này, chắc tôi chỉ ưu tiên khoe những kỉ niệm nào mà tôi may mắn có ảnh thôi. Còn những kỉ niệm không có ảnh nếu tôi có kể ra chắc cũng khó mà hình dung.

1. Tham gia phong trào văn nghệ

Hồi đó tôi rất tích cực tham gia phong trào văn nghệ, từ năm lớp 6 đến năm cuối đại học. Tôi đã tham gia đủ các thể loại tiết mục từ tốp ca, tam ca, song ca và đơn ca. May mắn thay là tất cả các thể loại tiết mục tôi vừa liệt kê ở trên, tiết mục nào tôi cũng đã đạt được giải cao nhất cấp trường. Chẳng biết sao cô giáo lại cử tôi đi thi nữa. Hồi nhỏ tôi không có định hướng gì rõ ràng, được tham gia ca hát với các bạn thấy vui thì tham gia thôi. Tôi cũng không có duyên với nghề hát mặc dù tham gia nhiều như vậy. Cho tới tận bây giờ, nhu cầu được đứng trên sân khấu hát cũng không còn nữa, lại còn nhát. Nếu phải hát hò, tôi thường đứng yên trên sân khấu khoe giọng. Thỉnh thoảng cũng đi karaoke cho đỡ nhớ thế thôi. Mà nói thật, mỗi khi xem các chương trình thi hát trên truyền hình, tôi lại có nhiều ảo tưởng và giá như! Nghề tôi chọn học và làm sau này cũng chẳng có liên quan tới hát hò. Chắc là tôi không có duyên với nó thật.

Đây là bức ảnh ấn tượng nhất của tôi năm cấp hai (lớp 7 hay sao ấy). Chúng tôi đang biểu diễn tiết mục Do Re Mi trong bộ phim âm nhạc kinh điển và rất nổi tiếng là The Sound Of Music. Bạn lớp trưởng đóng vai cô giáo, chúng tôi với 7 nốt nhạc đóng vai học sinh. Tôi là nốt Fa nhé. Đây là bài hát tiếng Anh đầu tiên chúng tôi biểu diễn trên sân khấu cho hàng ngàn bạn học sinh xem. 

Ngoài việc tham gia văn nghệ, cấp hai tôi cũng rất ham học. Tôi được vào đội tuyển thi Văn & Anh Văn cấp quận nhưng cuối cùng tôi chọn đi thi Văn. Kết quả năm nào cũng được nhận cái bằng khen. Còn ở trong lớp cao lắm cũng chỉ được hạng nhì, không bao giờ vượt qua được bạn Vy lớp trưởng để được hạng nhất, điều đó đã khiến tôi khá bực mình mà không làm gì được :(. Cứ hạng hai hoặc ba miết tức ơi là tức! Thời đó tôi còn đi thi cả Trạng Nguyên Lương Thế Vinh mấy năm liền nhưng sức học của tôi lúc đó cũng hạn chế, không năm nào đoạt "Trạng". Buồn thì có buồn nhưng giờ tôi cũng đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều rồi. Đó là những kỉ niệm đẹp mà không phải ai cũng có được. Tiếc là tôi không có tấm hình nào mặc áo sĩ tử màu xanh da trời thời đi thi trạng nguyên ấy. Tiếc nữa là cuộc thi ấy bây giờ chẳng còn nữa. Nếu mà các bác ở trên quận còn giữ gìn truyền thống này thì hay phải biết. Từng đoàn sĩ tử mặc áo dài màu xanh thời xa xưa tiến vào dinh độc lập, ngồi la liệt trên bãi cỏ làm đề trắc nghiệm những câu hỏi liên quan tới lịch sử của các quan trạng thời xưa, rồi còn được nghe cả những bài hát "rước trạng về làng, về làng vinh quy, ...." rất là vui. Vui lắm!

Còn đây là bức ảnh tôi thi văn nghệ năm 2005, tức là năm 4 đại học. Những năm tôi học đại học văn nghệ cũng dữ dội lắm. Có một năm còn làm cả MC. Vừa làm MC xong lật đật vào trong khán phòng chuẩn bị tiết mục hát của mình. Đợt đó tôi thi song ca với bạn Đường Trân Toàn và thi đơn ca trong một cuộc thi nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20/11. Cả hai tiết mục đều đạt giải nhất. Quá vui mừng vì năm trước đó tôi chỉ đạt giải nhì thôi, mà năm sau tôi đã tiến được thêm một bước. 

2. Các cuộc thi học thuật

Chỉ khi có cơ hội học cao học tại Singapore, tôi mới bắt đầu tham gia các cuộc thi học thuật cấp trường lẫn cấp quốc gia và đã đạt được những thành tích tốt trong hai năm liền.

Đây là hình ảnh chúng tôi được vinh danh sau khi có kết quả thắng giải nhất. Chúng tôi là nhóm gồm 6 bạn đến từ các quốc gia khác nhau và tôi may mắn được bầu làm trưởng nhóm. Cuộc thi chúng tôi đã thi đấu có tên gọi BISSIM. Cuộc thi gồm 9 nhóm đến từ 3 trường đại học khác nhau nhưng cùng chung một học viện (học viện EASB). Tôi gọi đây là một cuộc thi cấp trường giữa các sinh viên cao học. Cuộc thi yêu cầu mỗi nhóm phân tích tình hình kinh doanh của một công ty, từ đó đề ra các giải pháp về tài chính (doanh thu, chi phí, giá bán lẻ, số lượng sản xuất, ...) và nhóm thắng giải là nhóm phải có chiến lược để đạt được lợi nhuận cao nhất. Chúng tôi thi đấu mấy vòng liền, những vòng đầu chúng tôi thi đấu không được tốt lắm, nhưng phải nói những vòng cuối, nhóm chúng tôi đã bức phá dành giải nhất. Phần thưởng chúng tôi nhận được là một chiếc cup dành cho nhà vô địch và 500 SGD tiền mặt. Số tiền này sau đó đã được nhóm chúng tôi sử dụng để đi ăn mừng chiến thắng.

Chiếc cup vô địch dành cho người chiến thắng có khắc tên chúng tôi. Đó là vào năm 2008, chỉ sau 2 tháng tôi đặt chân vào đất nước Singapore xinh đẹp. Chiếc cup vô địch ấy giờ đây đang được lưu giữ tại một khu vực trang trọng trong trường. Chiếc cup vô địch này được nhà trường trao chính thức cho chúng tôi vào ngày Sport' day của trường. 

Còn đây là hình ảnh chúng tôi đạt giải khuyến khích cấp quốc gia tại một cuộc thi học thuật khác. Cuộc thi này đội của học viện EASB phải thi đấu với các học viện khác của Singapore và các nước khác như Indonesia, Malaysia, Thailand, ... (nói chung là các nước trong khu vực Đông Nam Á). Đó là cuộc thi CIMS International Marketing Competition 2009. Trong cuộc thi này, đề án của chúng tôi là mở một nhà hàng organic với tên gọi "Areca House Project". Giờ tôi đang giữ cái quyển đề án đó. Quyển dự án dày 69 trang với nhiều đêm tranh luận cùng các thành viên trong nhóm. Chúng tôi đã tranh luận từ khâu chọn đề tài đến khâu triển khai, rồi phân công ai làm việc gì, ... Lần đó tôi cũng một lần nữa may mắn được các bạn bầu làm nhóm trưởng. Nhiệm vụ chính của tôi là kết nối các thành viên lại với nhau. Thật ra khi làm đề tài này, tôi cũng chưa thật sự hài lòng lắm. Tuy nhiên được tham dự một kì thi lớn như thế đã là một kì tích. Vì ngoài thi thố ra, tôi còn được mở mắt khi chứng kiến những màn tranh đấu nảy lửa từ các đội của các nước khác. Lúc đó tôi cảm thấy mình quá nhỏ bé. Dù đã đạt được vài thành tích nhưng tới tận bây giờ tôi vẫn thấy mình khá nhỏ bé. Tất cả đều là những kỉ niệm tuyệt vời.

Có lẽ quãng thời gian đi học bên Singapore chính là quãng thời gian tôi cảm thấy tự hào về bản thân nhiều nhất. Được miễn học môn Kinh Tế Học, năm nào cũng được đi thi học thuật và đoạt giải. Khi nào đi thi cũng được bầu làm trưởng nhóm. Mặc dù Singapore cấm không cho du học sinh làm thêm nhưng tôi vẫn kiếm được công việc làm thêm tại trường bán thời gian. Lúc chuẩn bị tốt nghiệp tôi cũng may mắn được NUH nhận vào làm việc chính thức toàn thời gian với mức lương 2000 SGD/tháng. Tuy nhiên tôi chỉ làm việc ở đó đúng 3 tháng và quyết định quay trở về Việt Nam. 

3. Tham gia làm phim ngắn 48h:

Đây là thời điểm tôi đang kinh doanh MonPERE Cafe, mặc dù không nằm trong quãng thời gian cắp sách đến trường nhưng lại là một hoạt động khá thú vị: Làm một đoạn phim ngắn trong vòng 48h. Trong vòng 48 tiếng bạn phải nghĩ ra cho được chủ đề, lên kịch bản, dựng phim, hoàn tất hậu kì, một số lượng công việc khổng lồ. Tuy nhiên đến phút chót, khâu chép phim ra USB bị lỗi khiến chúng tôi ngỡ xong xuôi hết mọi thứ mới phát hiện cần phải chỉnh sửa lại nhưng đã quá muộn. 

Mỗi lần tôi cập nhật CV xin việc, những kỉ niệm trên chỉ được tóm tắt vài dòng ngắn ngủi và không có hình minh họa như thế này (để tránh dài dòng nhiều trang giấy và nhà tuyển dụng cũng không có nhiều thời gian để đọc cặn kẽ). Có lẽ nhà tuyển dụng cũng chỉ đọc lướt qua rồi thôi. Cái họ cần chắc là một thứ gì đó cao siêu khác, như kinh nghiệm làm việc của tôi chẳng hạn. Còn tôi thì cho rằng, những hoạt động trên tôi đã từng tham gia nói lên rất nhiều về con người tôi đấy chứ.

Một bài viết của GiangGina

Blogger:GiangGina

Thành lập vào một ngày tháng 6/2014, deargiang.com là nơi mình chia sẻ mọi cảm xúc, kiến thức và mối quan tâm về Digital - Management - Travel cũng như các vấn đề về cuộc sống khác. Các bài viết trên deargiang một phần do mình viết, một phần do mình sưu tầm. Các bài viết này có điểm chung là những kiến thức, những câu chuyện, những quan điểm và những chia sẻ về cuộc sống có giá trị lâu dài. Mình hi vọng các chia sẻ của mình nhận được sự đồng cảm. Mọi đóng góp nếu có vui lòng gởi về email: gianggina@yahoo.com

Thống kê lượt xem

Tổng truy cập 1,297,796

Đang online3