Tôi là dân Quản Trị cực kỳ ”nguyên tắc”

[GG] Có lẽ tại thời điểm hiện tại, khi đang làm tại tạp chí Phái Đẹp ELLE, một số người vẫn cho rằng tôi còn non kinh nghiệm quản lý.

Ngày đăng: 12-04-2017

1,586 lượt xem

Tôi có một thói quen, hễ người ta chê tôi điểm nào là tôi đi học để biết thêm về nó, hoặc đào sâu nghiên cứu đến tận gốc rễ.

Tất nhiên tôi không quan tâm hết tất cả các lời khen chê, chỉ là một số trọng điểm mà thôi. Nhớ hồi tốt nghiệp đại học Kinh Tế, đi làm Marketing và trợ lý kinh doanh cho người ta mà trong lòng bực bội vì không được đào tạo bài bản. Thế là quyết định đi du học cao học về quản trị Marketing. Học xong ra trường tự mày mò làm Marketing cho quán cafe MonPÈRE bé xíu lúc đó. Rồi duyên có lẽ không cho phép, lại quay về làm trưởng đại diện cho một văn phòng về IT của Nauy. Hồi đó, trong đầu cứ nằng nặc, nhất định phải đi học viết code để có gì gõ đầu mấy đứa coder mới được, sao tụi nó cứ than khó, mà mình đã bày mâm sẵn hết rồi. Có những đêm tôi phải thức tới 2 hoặc 3 pm sáng với một bạn viết code để hoàn thành cho xong cái web app về lưu trữ xăng dầu cho một công ty của Nauy. (Đấy, cái tính làm việc quên ngày, quên trời, quên đất xả thân hết mình của tôi trong công việc nó đã có từ trong máu. ) 

Tôi phá sản hoàn toàn các kế hoạch về sự nghiệp.

Khi bắt đầu tìm một công việc mới, tôi luôn luôn thất bại tìm ra công việc đã hoạch định sẵn trong đầu. Hiện tại, đang làm nội dung cho tạp chí Phái Đẹp ELLE, tôi chưa bao giờ hình dung được mình đã đi xa đến thế. Trong mơ trước giờ cũng không có. Công việc của tôi là Biên Tập Viên - Digital Editor. Tuy nhiên, có lần tôi cãi nhau với một anh đồng nghiệp, rồi bị nói là "em chỉ là Editor thôi, và em chỉ nên làm đúng phận sự của mình." (nghe có vẻ coi thường nhau quá nhỉ). Tôi ức chế, tôi đòi vươn lên làm Web Manager mãi mà người ta không cho. Ai đó có thể đọc đến đây thì cười vào mặt tôi rằng, được làm Biên Tập Viên của một trong những tạp chí thời trang hàng đầu mà còn không thỏa mãn.

Tôi mà thỏa mãn á? Tôi đã cố gắng làm quen với cụm từ Biên Tập Viên và tự nhủ trong đầu rằng ai biểu chọn công việc này làm chi. Làm báo thì miễn quan tâm tới có chữ Manager trong title nhé.  Nhưng mà ức chứ. Hồi nào giờ chỉ biết Manager hay Director mới có quyền thôi. Thế là một lần tôi thử tranh đấu đòi làm Web Manager, nhưng họ cũng chỉ cho phép làm Senior Web Editor. Họ đã khuyến mãi cho tôi chữ "Senior". Nhưng mà tôi vẫn cứ ấm ức cái chữ Editor ấy mãi, có thêm "senior" đằng đầu thì có thay đổi được gì to tát đâu. Tôi vẫn phải làm một chú bò ngoan ngoãn gặm cỏ rồi bị vắt sữa. Rồi vài tháng sau, may mà tôi gặp được một ông sếp mới tâm lý. Ổng thông minh nhìn cái ra ngay khả năng thật sự của tôi, đề xuất cho tôi lên làm Digital Content & Operations Manager luôn. Giờ thì hài lòng rồi. Nói luôn, tôi chưa bao giờ muốn chức Trưởng ban biên tập, chưa bao giờ khoái làm báo in và mong muốn đào sâu về đằng ấy. Tôi xác định rất rõ, con người tôi là Digital. Sự nghiệp của tôi là Digital. Tốc độ làm việc của báo in không thể nào phù hợp với tôi, một con người của công nghệ số, 24/7 bám máy tính như thể thiếu nó thì tôi sẽ phải chết.

Sự nghiệp của tôi ở thì tương lai vẫn là một ẩn số. Hôm nay bạn có thể là ăn mày, mai bạn gặp may trở thành ông chủ. Hay hôm nay bạn chẳng là ai, mai sẽ có nhiều người phải ngước nhìn bạn. Thôi thì tôi luôn cố gắng, sống sao cho khi nào, đi đâu, ở đâu tôi vẫn có thể ngẩng cao đầu. 

Đã có một thời gian nằm nhà dài thất nghiệp, và sau đó là tự nhủ với bản thân mình rằng, Giang ơi hãy hạ tiêu chuẩn xuống đi. Thời này, du học sinh đếm nhiều không kể siết. Người tài như lá mùa thu. Sau đợt nghỉ làm ở VPĐD, đã tính sẽ tìm công việc Quản lý dự án ở một tổ chức khác, nhưng duyên số cấm đoán!

Tranh đấu để có được lòng tin và sự tôn trọng của mọi người.

Thời điểm mới làm quen lẫn nhau, mọi người thường không hiểu hết năng lực của tôi. Mà bạn càng làm công ty lớn, chả ai quan tâm những vị trí nhỏ phía dưới cả. Đi họp quan lớn đều rủ nhau đi chung, quan nhỏ ngồi tại chỗ cắm đầu vào chiếc máy vi tính. Nếu có phước gặp sếp tốt, họ sẽ khoe thành tích của nhân viên mình. Vô phước gặp sếp "chưa tốt", ổng cướp hết công luôn, kiểu ý tưởng của mình biến thành ý tưởng của ổng; để chi biết không? Để ổng được công ty khen là thông minh, là tài năng, là xuất sắc tuyệt vời con cá "giống", còn những nhân tài thật sự chỉ được phép lấp ló sau cánh gà, có làm muôn đời cũng vẫn là những đứa lẹt đẹt, để rồi tự hỏi vì sao số phận mình hẩm hiu?!

Tôi là đứa có thể làm nhiều việc cùng một lúc. Đợt nghỉ phép năm hẳn một tuần đi du lịch Hàn Quốc vừa rồi, thứ Hai đầu tuần lên tòa soạn Phái Đẹp là ôi thôi đủ thứ việc trên đời. Mấy chục cái email chỉ đi chơi có mấy ngày không kịp mở, một bên sếp thúc dục phải test website version mới, rồi còn phải schedule bài vở cho ngày mới. Có cái nào thứ tự ưu tiên ít hơn? Mà ngày đầu tháng còn phải tổng kết nhuận bút cho các bạn CTV. Tự biết thân biết phận, trong lòng cũng nóng ruột lắm, sếp đi qua đi lại sau lưng là tao chưa thấy mày mở website mới lên xem qua, tao lo lắm, nhưng tôi vẫn quyết tâm, từ từ sẽ giải quyết, email có nhiều cái của khách hàng gấp, không thể không giải quyết trước được, rồi thì cũng test website mới xong trong vòng 2 tới 3 tiếng buổi chiều chứ mấy. Nói có ai tin không, tôi là chuyên gia test website từ thời còn làm VPĐD công ty IT rồi.  

Có những việc người này kêu khó, bởi họ chưa làm qua, nhưng tôi may mắn trải qua đủ thứ nghề nghiệp trên đời, mà hầu hết công việc của tôi đều liên quan tới quản trị, điều phối hoặc điều hành. Tôi học Quản Trị Kinh Doanh trường đại học Kinh Tế TP.HCM không phải để làm cảnh. Kinh nghiệm kinh doanh trước kia của tôi cũng không hề vô ích. Có một thời gian mà cứ mỗi tuần là phải làm một cái bản kế hoạch, hoặc thảo một hợp đồng kinh tế, rồi bị người đời lừa lọc, nước mắt ngắn dài đủ cả. Nên bây giờ tôi tạm xem mình coi như trưởng thành, không dễ để tôi rơi lệ như trước, cũng không dễ để bị ai đó chơi bẩn. Thà tôi không biết, chứ tôi mà trông thấy thì tôi luôn muốn làm cho ra nhẽ. 

Tôi nhìn hiền nhưng không hề hiền.

Tôi nhìn non tơ trẻ con nhưng đừng tưởng thế mà lầm.

Tôi khá nguyên tắc trong công việc.

Tôi thích việc nào ra việc đó. 

Tôi thích làm việc với người giỏi và chuyên nghiệp.

Tôi không thích làm với mấy đứa bà xàm bà láp suốt ngày nói mình bận bịu và tự huyễn hoặc bản thân mình là số một. 

Giỏi và chuyên nghiệp hay không thể hiện ở chỗ: Bạn có trễ deadline không? Bạn có thực hiện được lời hứa hay không? Bạn có thấy kì khi xung quanh có người làm được còn bạn thì suốt ngày than thở hay không? Bạn có thấy cùng một khối lượng công việc, người kia làm nhanh và hiệu quả hơn không? Bạn làm được bao nhiêu việc trong một ngày có 8 tiếng làm việc? Bạn có cướp công của người khác rồi cho đó là của mình không? Bạn có sẵn sàng khen nhân viên của bạn giỏi không? Và bạn có sẵn sàng loại bỏ những thành viên kém cỏi hay không?

Quản trị chứ không làm từ thiện lòng biết ơn.

Trên đời có người này người kia. Hai năm rồi tôi thường hay được rất nhiều người lải nhải một câu: làm sếp phải biết dùng người. Xin lỗi bạn có hiểu hết từ "biết dùng người" hay chưa? Tôi không giỏi làm báo in đừng để tôi làm báo in. Bạn không giỏi làm sếp thì bạn làm chuyên viên cấp cao. Người ta kinh doanh bạc tỉ, bạn có thể lỗ chỏng vó. Cô kia mặc cái áo này trông đẹp phải biết, mà sao diện lên người mình mập quá thể? Tôi cần người thì cần thật đấy, nhưng không phải lụm tạm bỏ đại vào một vị trí coi như là xong chuyện. Không phải tôi khinh thường và bảo ai đó ngu dốt, chỉ là có những người, tôi thấy cái áo họ đang mặc quá khổ, sao tập thể cứ ép họ mãi thế, rồi bảo thế là thương là yêu, vì làm người phải cho nhau cơ hội.

Với con mắt của một người thích làm quản trị, cũng có kha khá năm làm quản lý điều hành, đừng nghĩ tôi chẳng có chút kinh nghiệm gì (tôi vẫn sẽ luôn không ngừng học hỏi mỗi ngày những kỹ năng cao cấp hơn). Ban đầu con đường tôi đi luôn là số 0, nhưng người thông minh học rất nhanh và tôi nghĩ mình không có bị cù lần. Với tôi, quản trị là kỹ năng chứ không phải kiến thức, mà không phải ai muốn, học là sở hữu.

Tôi nói thật. Tôi muốn người làm quản trị phải phân biệt rõ, làm quản trị chứ không phải làm từ thiện lòng biết ơn. Bạn làm được thì tôi hoan nghênh và tiếp tục tạo điều kiện. Nếu lỡ bạn có làm không được, công ty làm ơn đừng bắt tôi phải níu kéo, rồi phát biểu rằng, giờ làm sếp rồi thì tôi phải biết dùng người! Phải biết điều khiển họ để họ được bộc lộ tối đa khả năng. 

Xin lỗi, kiến thức tôi có thể dạy được, chứ kỹ năng và thái độ có mười kiếp chết đi sống lại tôi cũng bó tay. Tôi thà mất thời gian để đào tạo kiến thức cho một ai đó còn hơn là chịu đựng thái độ của một người dưng 8 tiếng/ngày vô bổ và tổn thọ. Nếu không còn cách nào khác, tôi thích Lơ huyền Lờ.

Tôi nghĩ để công việc có thể được hoàn tất, bạn phải có một chút nguyên tắc.

Một bài viết của GiangGina

 

Blogger:GiangGina

Thành lập vào một ngày tháng 6/2014, deargiang.com là nơi mình chia sẻ mọi cảm xúc, kiến thức và mối quan tâm về Digital - Management - Travel cũng như các vấn đề về cuộc sống khác. Các bài viết trên deargiang một phần do mình viết, một phần do mình sưu tầm. Các bài viết này có điểm chung là những kiến thức, những câu chuyện, những quan điểm và những chia sẻ về cuộc sống có giá trị lâu dài. Mình hi vọng các chia sẻ của mình nhận được sự đồng cảm. Mọi đóng góp nếu có vui lòng gởi về email: gianggina@yahoo.com

Thống kê lượt xem

Tổng truy cập 1,306,146

Đang online7