[GG] Cách đây hai ngày tôi có gặp trò chuyện với một người bạn, là đồng nghiệp cũ về những vấn đề mà chắc chỉ chia sẻ với tôi thì tôi mới hiểu rõ hết được cảm xúc của chị ấy đặt để vào câu chuyện là như thế nào. Tôi cũng có những người bạn mà mỗi người tôi để dành chia sẻ những vấn đề khác nhau trong cuộc sống. Bởi nếu tôi chia sẻ sai người, có lẽ họ sẽ không thể nào đồng cảm được câu chuyện của tôi.
Ngày đăng: 09-02-2020
2,980 lượt xem
Điều tôi muốn nói trong bài viết này ấy là, có những sự việc chỉ người trong cuộc mới hiểu, hoặc một số người thân tín của họ mới hiểu, những người họ thật sự tin tưởng để chia sẻ. Và thường không biết các bạn khác như thế nào, riêng tôi nếu có chia sẻ tôi sẽ chia sẻ với bạn tôi từ khi câu chuyện mới bắt đầu, từ ngày này sang tháng khác, mỗi lần một chút, là những hiện tượng, sự việc, vui có, buồn có, cả những nhận xét do suy nghĩ tại từng thời điểm đưa đẩy. Nói chung là những cảm xúc thật. Bởi vậy khi có vấn đề gì diễn ra ở thì tương lai, tôi và người đó tâm sự với nhau một xíu là ra vấn đề, nhận được những lời khuyên hữu ích từ cả hai.
Vì thế, tôi cảm thấy những ai chưa thật sự hiểu về mình hay những tình huống mình đã trải qua mà đột ngột đưa ra lời khuyên chỉ dựa vào một vài chi tiết được tiết lộ thì quả thật là phiến diện. Những kiểu lời khuyên như vậy thường thật sự không có giá trị lắm đối với cá nhân tôi. Bạn nếu thật sự muốn khuyên tôi thế này thế kia, thì bạn phải đặt ra rất nhiều câu hỏi để xem tôi đã trải qua những gì, và hiện tại tôi có thật sự muốn nhận lời khuyên hay không nữa. Bởi không phải là ai đang trong tình cảnh ngặt nghèo cũng cần lời khuyên đâu, vì thật ra họ cũng biết bản thân phải làm cái gì rồi, chỉ là từ từ bình tĩnh để thời gian trả lời.
Dựa vào kinh nghiệm của bản thân mình, kết hợp quan sát những tình huống xung quanh, tôi viết bài viết này với hy vọng nói hộ tiếng lòng của những người cùng cảnh ngộ. Thật vậy, có những câu hỏi bạn không nên hỏi, và cũng không nên trả lời dùm cho người khác. Và hơn thế nữa bạn đừng nên khuyên ai điều gì nếu không biết họ có muốn lời khuyên ấy từ bạn hay không.
Bạn thử chiêm nghiệm danh sách tôi trình bày bên dưới, xem có đúng với hoàn cảnh của bạn không nhé.
Có rất nhiều "người lớn" hay thắc mắc điều này với đám trẻ trên 30 tuổi. Bởi họ sốt ruột? Bởi họ thật sự muốn quan tâm? Thỉnh thoảng người lớn giả định rằng, chắc bọn trẻ đòi hỏi quá nhiều thứ ở một thằng đàn ông, rồi thì làm gì có ai hoàn hảo ở trên đời. Tệ hơn nữa sẽ có người cho rằng, chắc con bé đó đoảng, hoặc có vấn đề về mặt tính cách nên chẳng thằng nào chịu nổi cũng nên! Haizzz...
Tôi không hiểu nổi những suy nghĩ như trên luôn á. Chuyện chồng con, gia đình của mỗi người là cái duyên. Khi nào có tin thì người lớn sẽ biết. Giả dụ không có tin luôn thì người lớn càng phải tỏ ra thông cảm, tế nhị hơn. Có một số không thích lấy chồng, nhưng số khác thật sự không phải muốn là có. Họ vẫn biết làm việc nhà, xinh đẹp, bản lĩnh. Riêng tôi nghĩ, thà độc thân còn hơn là vơ đại một anh không hợp tính cách, không hợp lối sống chỉ để có một mụn con. Bởi có rất nhiều bà vợ chia sẻ việc nhớ nhung đời sống độc thân ra sao, mong muốn được tự do bay nhảy thế nào, và vô số khác cảm thấy ông chồng của mình thật là vô tích sự, lại còn lăng nhăng. Tôi tin là nồi nào phải vung nấy. Nếu mình chưa tìm đúng cái vung của mình thì đành chờ tiếp vậy. Không thể vì một thằng đàn ông mà hy sinh hạnh phúc cả đời hay chặc lưỡi: sao cũng được, lấy đại trước tính sau!
Tốt nhất là, đèn nhà ai nấy sáng. Đừng đoán già đoán non người khác rồi thốt nên thành lời trước mặt người ấy, kỳ lắm!
Vấn đề này thường xảy ra khi nhà tuyển dụng đọc CV của các bạn ứng viên. Họ thắc mắc là đúng thôi, tuy nhiên cái vế đoán câu trả lời ở phần còn lại tôi không đánh giá cao mấy. Cái đó tôi gọi là phỏng đoán. Mà đoán thì có thể đúng hoặc sai. Có rất nhiều nguyên nhân khác nhau khiến một người nhảy việc chứ không phải chỉ một nguyên do tưởng "vô cùng chắc nịch" kia đâu. Ngoài nguyên nhân hiển nhiên như làm việc theo dự án (hết dự án thì không làm nữa thôi) thì việc phù hợp với môi trường làm việc và định hướng nghề nghiệp của mỗi người là những điều tôi muốn đề cập trong bài viết này. Trừ những đối tượng sinh viên mới ra trường đi làm để có kinh nghiệm thì tôi khuyên nên kiên nhẫn chút, còn lại những chuyên gia lâu năm trong nghề sẽ có cách nghĩ và cái nhìn khác.
Tôi cho rằng những bạn có thực lực, họ rất biết mình muốn gì, điểm mạnh cũng như điểm yếu của bản thân, và việc hợp hay không hợp một môi trường làm việc nào đó ít nhiều cần thời gian, vì một buổi phỏng vấn 30 phút chưa nói lên nhiều điều. Điều tôi muốn nói ở đây là, phải ở trong chăn mới biết chăn có rận. Phải trải nghiệm các tình huống thì mới có câu trả lời hợp hay không hợp. Ngoài ra còn là quan điểm sống và quy tắc làm việc, dù có thể mỗi người một ý nhưng buộc phải có điểm chung mang tính cốt lõi. Quan điểm quan trọng nhất thì phải giống nhau. Tỷ cái khác có thể khác nhau được là do chúng không thuộc phạm trù bắt buộc phải có. Dù 9 người có 10 ý thật, nhưng sếp trực tiếp lãnh đạo bạn phải có cùng quan điểm với bạn. Đi làm chỉ cần nhìn mặt 1 người thôi là đủ. Mà cũng chỉ nên nhìn mặt 1 người thôi.
Quay trở lại đối với trường hợp nhảy việc nhiều, tôi sẵn sàng đặt ra các câu hỏi về lý do để xem cách trả lời của ứng viên tôi đang tuyển như thế nào. Qua đó hiểu được thái độ của người ấy về công việc nói chung. Tất nhiên có những ứng viên rất khôn khéo trong việc trả lời các câu hỏi hóc búa, kiểu nói giỏi hơn làm nên việc nhà tuyển dụng tuyển sai người nên xem như việc thường tình. Trong môn học xác xuất thống kê chẳng phải có khái niệm sai số sao?
Tóm lại, người ta thường nói phải có e-kip hợp mới làm việc chung có hiệu quả là như vậy đó. E-kíp hợp tức là gì, là tổng hợp những người có cùng chí hướng & nguyên tắc làm việc giống nhau lại với nhau. Cuộc đời rất dài. 1/3 cuộc đời dành hết cho công việc rồi, vì vậy cần phải yêu công việc và cả nơi mình đang làm việc thì sống cuộc đời này mới thật sự ý nghĩa. Chỉ cần bản thân làm tốt nhất có thể là được. Người ngoài có sống dùm cuộc đời của chúng ta không? Tốt nhất vẫn là đừng nên phán xét người khác. Hãy tự kiểm điểm chính mình trước. Thế nên, nếu có ai thổ lộ họ sắp nhảy việc, chỉ nên lắng nghe thôi, đừng phán xét họ vội.
Bạn có thể đọc thêm quan điểm của mình về vấn đề nghỉ việc trong bài viết sau >>> Nếu không phải những lý do sau đây, tôi sẽ không nghĩ tới vấn đề nghỉ việc!
Vâng, mình đang trong tình huống này. Mình biết mình mập mà. Mình cũng biết nguyên nhân tại sao mình mập. Mình biết nếu mập quá thì có những tác hại gì. Và mình cũng biết luôn các phương pháp phải giảm cân. Mình đã từng quản lý nội dung cho các thương hiệu liên quan đến Fitness, đương nhiên mình biết tất. Biết nhưng vẫn mập, thì rõ ràng là do mình chưa thật sự nghiêm túc và nghiêm khắc với bản thân. Mình còn quá dễ dãi với nó. Mình không thực hiện mọi thứ một cách đều đặn. Mình sở hữu một lối sinh hoạt xấu có thể kể ra như thức khuya, ít uống nước... Và đừng ai bày gì cho mình hết, từ ăn uống ít tinh bột, không ăn khuya, đi ngủ sớm, uống nhiều nước, năng tập thể dục, đăng ký tập với PT, bổ sung Vitamin, thực hành đều đặn, kiên trì, vân vân và mây mây... mình biết hết, biết cái nào cần làm, cái nào không nên làm. Biết thuốc giảm cân hoạt động ra sao, có tốt hay không. Biết tất tần tật như vậy nhưng quan trọng là mình đã chưa chịu làm một cách đàng hoàng. Thật ra giảm cân là do ý chí. Ý chí kém thì chẳng có phương pháp nào hiệu quả hết. Vì vậy, khi mình cần điều gì, tự khắc mình sẽ biết ai để liên hệ, địa điểm nào để mua hàng, hoặc tập ở đâu là tốt nhất. Cơ thể mình mình biết rõ nhất, nên thế nào là tốt nhất. Chấm hết.
Có lẽ lời khuyên đúng đắn nhất cho các bạn cần giảm cân thành công như mình đó là: "Mày phải quyết tâm & kiên trì thì mới giảm cân được nghe không?"
Tò mò vấn đề thu nhập của người khác rất là vô duyên, tôi nghĩ vậy. Việc ai đó giàu hay không thì chỉ nên xem là động lực để bản thân cố gắng được như người ta. Chứ nếu để đoán một ai đó giàu có rồi để bản thân tự cho mình cái quyền dễ dãi, đi chơi chung thôi kệ để họ lo. Thỉnh thoảng sang nhà người giàu chơi chắc cũng xin xỏ được mấy thứ. Nếu họ không cho thì bảo họ keo. Mặc định người giàu là phải hành xử thế này thế kia thì rất là sai, hay suy nghĩ người giàu thì phải a, b, c.... cũng là sai. Tôi hơi bị dị ứng ba việc đoán bụng ta ra bụng người lắm. Cả người nghèo ít tiền cũng không nên vì thế mà đánh giá thấp họ được. Cái quan trọng là bạn và họ có cùng quan điểm sống không. Không cùng thì không thể chơi với nhau được dù có cùng đẳng cấp đi chăng nữa. Mà cũng đừng nên khuyên người khác cách xài tiền của họ làm gì. Họ làm ra tiền được, họ có quyền mua gì làm gì họ muốn. Chỉ cần đừng nên lợi dụng nhau quá thô thiển để tồn tại là được.
Kết luận:
Trên đây là 4 điều phổ biến nhất mà mình từng chứng kiến và gặp phải. Mình không mong tất cả mọi người phải giống suy nghĩ của mình. Nếu chúng ta may mắn hợp nhau, chỉ cần ánh mắt cũng thay ngàn lời nói. Người thông minh là người nói ít hiểu nhiều mà phải không?
Lời khuyên tốt nhất là LẮNG NGHE
Một bài viết của GiangGina (deargiang.com)