[GG] Mình đã có ý định viết một bài về mẹ một thời gian rồi nhưng quyết đợi đến đúng ngày 20/10 năm nay để khai bút.
Ngày đăng: 20-10-2021
1,664 lượt xem
Mình đã viết một bài về ông ngoại vào ngày 17/2/2015 (cũng được gần 6 năm rồi, bạn có thể đọc bài mình viết về ông tại đây) vì trong lòng mình, ông ngoại là người mình tôn kính và ngưỡng mộ nhất. Và người thứ hai mình muốn viết về đó chính là mẹ.
Mẹ mình là một người phụ nữ vô cùng khắc khẩu với mình. Gu thẩm mỹ và cách nhìn nhận vấn đề của hai mẹ con cũng rất khác nhau. Vì thế hai mẹ con hiếm khi gặp nhau mà không tranh cãi nảy lửa với nhau, cảm thấy phải sống xa nhau mới nhớ về nhau và hỏi thăm nhau nhiều hơn. Tuy nhiên không vì thế mà mình ghét mẹ hay phủ nhận những phẩm chất và đức tính tốt đẹp của mẹ. Không ít trong số đó đã di truyền sang mình và mình cảm thấy vô cùng tự hào khi được sở hữu chúng. Bài viết này mình sẽ tôn vinh những đức tính theo mình là quý giá mà mình đã học hỏi được từ mẹ, có thể xem đây là một lời cảm ơn gián tiếp mà mình muốn gởi đến mẹ.
1. Giữ Uy Tín. Mất Lòng Tin Là Mất Tất Cả
Có lẽ đây là bài học được mẹ tôn thờ nhất, cho đến thời điểm này vẫn nhắc đi nhắc lại hàng nghìn lần để dạy dỗ chúng mình, và mình cảm thấy điều này rất đúng.
Cả gia đình mình đã nam tiến từ khi mình học lớp lá. Vào trong TP.HCM thì mẹ đã phải vay rất rất nhiều tiền để xây nhà. Số tiền vay phải trả lãi lên tới hàng trăm triệu, có khi cả tỷ...(vì hồi đó mình nhỏ xíu nên mình không nhớ rõ con số chính xác) nhưng mẹ vẫn vay được. Hầu như những thứ đắt tiền nhất trong gia đình mình thời điểm những năm 90' mẹ đều phải vay mượn đôi chút mới đủ. Nhưng mà mẹ tự giác trả nợ lắm, lại còn rất sòng phẳng cả gốc lẫn lãi. Mẹ có một vài người bạn rất thân luôn hào hứng cho mẹ vay tiền vì họ đặc biệt tin mẹ. Mẹ luôn trình bày rõ nguồn thu mẹ dùng để trả nợ cho người cho vay nên họ tin tưởng.
Mẹ luôn nói với mình: người ta có tiền cho mình vay đã là rất quý, và chẳng người cho vay nào muốn liên tục phải mở miệng đi đòi. Mình phải giữ uy tín thì lần sau muốn vay tiếp thì người ta mới cho mình vay. Món tiền dù ít dù nhiều cũng phải trả đủ và đúng hẹn. Mẹ không chỉ giữ chữ tín với người ngoài, ngay cả với mọi người trong gia đình, với hai chị em mình, khi mẹ đã lỡ hứa điều gì, mẹ luôn thực hiện đầy đủ. Thỉnh thoảng đi chợ thiếu vài trăm nghìn mà mẹ không mang đủ tiền mặt mẹ sẽ mượn mình nhưng sau đó mẹ nhanh chóng trả lại rất sòng phẳng. Kiểu như mẹ mình không muốn mang nợ bất cứ ai điều gì, đặc biệt là chuyện tiền nong. Nếu có chuyện đột xuất mẹ chưa thể trả ngay được, mẹ sẽ báo lại người mẹ vay xin hẹn một ngày khác một cách chủ động trước ngày hẹn phải trả.
Mặc dù mẹ mình chịu khó vay mượn để làm ăn, hoàn toàn trái ngược với mình là đứa không thích vay mượn. Đã có một khoảng thời gian mình không thích làm thẻ tín dụng vì rất ghét cảm giác luôn phải "nợ" một ai đó. Nếu có thiếu tiền thì là do bất đắc dĩ quên mang đủ tiền ngày hôm đó, và mình cũng chỉ mượn vài chục tới hơn một trăm hôm sau trả liền chứ chưa bao giờ mình mượn một món tiền khủng để mua sắm những món đồ tiêu sản đắt đỏ không cần thiết. Đức tính mà mình nói ở đây chính là chữ tín, trong tiếng Anh người ta gọi là "Integrity". Phải nói đức tính này vận vào người mình nhiều nhất và đức tính này được mình áp dụng vào cách sống và cách làm việc của mình nhiều nhất. Mình xem trọng các thể loại deadline, lời hứa và chữ tín, đến nỗi mà mình tự định nghĩa về bản thân mình rằng: Tôi là INTEGRITY. Mình đã viết hẳn một bài nói về tính cách này của mình luôn. Bài viết có tiêu đề: Bản án chung thân (My Life Sentence): Tôi là INTEGRITY (<<< Bạn có thể click vào link này để đọc thêm).
Nếu là những lời mình đã hứa với bạn, mình sẽ luôn giữ lời.
(Mình chỉ dễ dãi với những lời mình tự hứa với bản thân thôi, nhưng mình sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân hơn trong tương lai)
2. Sống Cần Kiệm Nhưng Việc Cần Chi Phải Chi Đàng Hoàng
Mẹ mình không phải là dân kinh doanh máu mặt nhưng có của ăn của để là do cách sống tiết kiệm. Ngoài ra mẹ còn tận dụng mọi cơ hội dù là nhỏ nhất để kiếm tiền. Nhờ cách sống này mẹ mình dễ dàng trả tất cả các khoản vay nợ nếu có.
Việc học hành của chị em mình cũng rất quan trọng đối với mẹ. Mẹ luôn nói đó chính là tài sản lớn nhất mà mẹ muốn dành cho chị em mình. Mẹ mình có thể nhịn ăn món ngon, nhịn mua quần áo xịn, ở nhà chật một xíu, tất cả là để dành tiền đầu tư vào việc học hành cho các con. Mẹ mình từng là cô giáo dạy cấp 2 tại trường Phổ Thông Ngô Quyền - TP. Hải Phòng. Hễ cứ là việc học hành của các con dẫu có bao nhiêu tiền mẹ cũng đều không tiếc. Khi có kiến thức, bằng cấp, các con có thể tự mình sống độc lập, sống chủ động, có vị trí xã hội và được mọi người tôn trọng.
Ngoài ra, cái gì cần chi mẹ vẫn chi thoải mái. Ví dụ đồ điện tử trong gia đình mình hồi xưa là mẹ toàn mua đồ xịn nhất của Nhật còn bây giờ do các con "xui" mẹ là đồ Hàn Quốc, Trung Quốc, Việt Nam cũng có những mặt hàng tốt lắm, giá cả lại phải chăng nên mẹ mới thay đổi cách tiêu dùng.
Còn mỗi khi du lịch đâu đó là mẹ luôn mua quà tặng mọi người ở nhà, món quà không cần phải quá đắt mà quan trọng là tấm lòng của người đi xa. Tương tự vậy, mỗi khi sang thăm nhà ai đó hay đi thăm người ốm, mẹ đều chuẩn bị một chút trái cây, hoặc một vài bịch bánh kẹo, hay một thứ gì đó nói chung của ít lòng nhiều để thể hiện sự quan tâm. Hai chị em mình thì không được khéo ở khoản này lắm, tại mình cho rằng sự hiện diện của người đến thăm đã là trân quý đâu cần quà cáp lỉnh kỉnh làm gì!. Nói thế chứ dạo này khi đi đâu du lịch về, mình cũng cố gắng mua cho người ở nhà một vài món quà nhỏ, đây có thể được xem như một sự thay đổi của mình.
Thêm nữa, mình cũng tự nhận thấy mình là người sống tiết kiệm, luôn xài ít hơn khoản thu nhập kiếm được và đặc biệt không bao giờ vay mượn ai để tiêu xài, vui chơi. Ngoài ra mình còn bắt chước mẹ luôn có một khoản tiết kiệm dự phòng những lúc bất trắc, như thế thì khi cần phải chi một việc gì quan trọng mình sẽ đỡ lăn tăn hơn.
3. Việc Gì Làm Được Chớ Để Ngày Mai
Câu này mẹ mình nói nhiều lắm luôn, đặc biệt khi hai chị em mình còn nhỏ. Mẹ luôn sử dụng câu này để nhắc nhở hai chị em mình phải hoàn thành bài tập về nhà ngay buổi tối trong ngày thay vì chờ đến ngày có môn học ấy mới làm vì như mẹ nói học tới đâu ôn bài tới đó sẽ nhanh thuộc và hiểu bài lâu hơn.
Bây giờ hai chị em mình lớn hết cả rồi nên câu nói này mình thường áp dụng trong công việc nhiều hơn. Mỗi ngày mình đều liệt kê những đầu việc cần làm và mình luôn cố gắng hoàn tất những công việc đó rồi mới nghỉ ngơi vì mình nghĩ ngày mai sẽ có công việc của ngày mai. Nếu công việc ngày hôm nay không làm xong thì công việc của ngày mai sẽ bị dồn sang ngày hôm sau và hôm sau nữa, dần dần số lượng công việc sẽ chất chồng, khó kiểm soát, ảnh hưởng đến sức khỏe và gây ra những áp lực không đáng có.
Việc Gì Làm Được Chớ Để Ngày Mai chính là câu thần chú giúp mình quản trị tốt thời gian biểu trong công việc, nhờ đó giúp mình luôn hoàn thành chúng đúng hạn, thậm chí trước hạn. Đặc biệt khi tuổi tác ngày một tăng thì việc "làm ngay" sẽ giúp đầu óc mình không phải nhớ quá nhiều. Khi xong việc gì là mình có thể cho phép bản thân quên luôn việc đó để dành chỗ suy nghĩ cho việc mới.
4. Không Tham Lam, Đố Kỵ
Mẹ luôn nói mình hồi nhỏ xíu thảo lắm. Vì là cháu đầu nên được cả nhà yêu chiều, có gì ngon cũng cho mình hết. Vì mình hồi ấy cái gì cũng có nên không có nhu cầu tham đồ chơi hay đồ ăn của bạn khác. Thậm chí đồ của mình mình còn đem cho người khác. Hồi đó vì nhỏ quá mình chẳng nhớ gì cả, là do mẹ kể cho mình nghe vậy đó.
Bây giờ khi đã trưởng thành, rõ ràng là mình có thay đổi vì không phải thứ gì mình cũng có, mình biết giữ đồ hơn và mình kiềm nén được lòng tham của bản thân, không bằng mọi giá để có được cái mình muốn. Có thể lúc trẻ một đôi lần mình dại "thử" phạm sai lầm, giờ ngồi kiểm điểm bản thân cũng thấy hơi đáng tiếc nhưng theo mình chúng cũng không quá nghiêm trọng. Thật ra, nhờ những sai lầm tuổi trẻ ấy mới có mình của ngày hôm nay.
Hiện tại mình hoàn toàn chấp nhận ưu khuyết của bản thân, hài lòng với những gì mình sở hữu, thậm chí có thể đứng từ xa ngắm nhìn và hưởng thụ trong âm thầm những thứ mà mình chưa đạt được hay mình tự biết ngưỡng mộ những điều người khác đạt được mà không cần phải tỏ thái độ đố kị hay tự ti. Để đạt được trạng thái này (và duy trì trạng thái này), mình luôn phải thường xuyên tự nhắc nhở bản thân, rằng "Số của ai người ấy hưởng, chỉ cần tập trung vào bản thân và sống thật tốt là đủ"
5. Kinh Tế Độc Lập, Chủ Động
Mẹ mình có tư duy sống độc lập từ bé, có thể chăm em nhỏ cho bà ngoại đi làm và cho ông ngoại đi đánh giặc. Khi đến tuổi trưởng thành và lập gia đình, mẹ cũng tự thân kiếm tiền để chăm lo cho con cái mà không phải phụ thuộc vào tài chính của ông bà hay của chồng. Có thể nói mẹ là trụ cột trong gia đình mình. Ngoài ra trong gia đình mình cũng không có khái niệm cho không và tiền của cha mẹ không mặc định là tiền của con cái, đặc biệt khi cha mẹ còn sống dù cha mẹ có thừa khả năng cho con cái những gì chúng muốn. Ví dụ khi còn nhỏ, muốn có đồ chơi thì phải học giỏi, muốn được xem phim hoạt hình thì phải ngoan. Còn khi trưởng thành rồi, muốn ăn ngon mặc đẹp hay đi du lịch theo ý mình thì phải đi làm kiếm tiền, muốn có tiền mua nhà cũng phải tự phát triển bản thân trong công việc, cha mẹ chỉ hỗ trợ cho vay không lấy lãi thôi nhưng phải biết kiếm tiền trả lại. Tóm lại để có điều mình muốn thì phải lao động.
Mình nhớ lúc còn nhỏ mẹ đã dạy mình cách kiếm tiền bằng việc nhổ tóc sâu, tóc bạc hay quét nhà cho mẹ. Một sợi tóc sâu/ tóc bạc trị giá 50đ. Mỗi năm tăng lên một ít: 100đ, 200đ. Nhổ nhiều thì mình sẽ có đủ tiền để mua đồ ăn vặt. Mà mẹ mình thì nhiều tóc bạc lắm nên mình rất khoái nhổ tóc bạc cho mẹ, vừa là sở thích, vừa kiếm được tiền. Mình cũng tranh thủ kiếm tiền từ việc nhổ tóc bạc cho cả bà ngoại. Cách dạy này, tức dùng tài chính để điều khiển hành vi của hai chị em mình có thể đối với một số người là điều gây tranh cãi, nhưng thật ra nó cũng có những mặt lợi, đó là giúp trẻ hiểu được giá trị của sức lao động và đồng tiền, từ đó dạy chúng cách trưởng thành, sự độc lập, và đặc biệt, không dựa dẫm hay lệ thuộc vào người khác. Tất nhiên có thưởng cũng sẽ có phạt. Mẹ sẽ trừ vào tiền tiêu vặt của chị em mình mỗi khi một trong hai đứa phạm sai lầm.
Bên trái là mẹ thời thiếu nữ, bên phải là mình
"Kinh tế độc lập mới có quyền được tự do lựa chọn": mình luôn khắc ghi điều này khi mới bắt đầu nhận thức được về tiền. 8 KỸ NĂNG SINH TỒN không lo thất nghiệp, đặc biệt khi nền kinh tế lâm vào khủng hoảng (<<< Bạn có thể click vào link này để đọc thêm) là bài mình viết hơn một năm trước, trong đó mình chia sẻ rất nhiều cách mình nhìn nhận về tài chính để có sự độc lập hoàn toàn trong cuộc sống của mình. Rất nhiều luận điểm trong bài viết này mình chịu ảnh hưởng từ mẹ của mình. Mình rất không thích dựa dẫm và lệ thuộc vào "quyền" của người khác, từ tiền nong đến sức khỏe tinh thần, trong cuộc sống, tình cảm lẫn công việc.
Mình rất biết ơn mẹ, không có mẹ sẽ không có mình của ngày hôm nay. Không có mẹ mình đã không thể du học nước ngoài. Không có mẹ mình khó lòng mua được nhà riêng. Dù mình hay "ăn hiếp" mẹ nhưng mẹ vẫn luôn bao dung và chở che cho mình những lúc mình gặp khó khăn.
Con cám ơn mẹ rất nhiều nhé!
GiangGina